Người đàng hoàng đều biết nguyên tắc: “Không thể lấy của cải bất chính”

Những năm trước, có một câu chuyện có thật như vậy tại Quảng Tây.

Ông Gia đến từ Giang Tô, ông làm việc cho một công ty nước ngoài tại Thượng Hải, ông được sếp tin tưởng và trọng dụng.

Trước lễ hội, ông chủ cử ông đến phía nam thành phố để thu tiền nợ, ông cầm một túi da và lên đường.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, đến buổi trưa, tổng cộng ông thu được hơn 1800 nhân dân tệ. Ông Gia đã đi lại và nói chuyện một lúc lâu khi thu tiền, ông cảm thấy mệt và kiệt sức. Ông quyết định đến quán trà 16 gần đó uống một ly trà rồi lại vội vàng quay lại thu tiền nợ cho ông chủ.

Khi ông Gia trở lại công ty, ông nhận thấy chiếc túi da đã biến mất, đầu ông nổ ầm một cái, mồ hôi vã ra và thậm chí ông hoảng loạn, sợ hãi, bối rối.

Ông chủ nhìn ông bối rối, miệng thì há hốc, bất lịch sự, nghĩ rằng có gian lận. Vì vậy, ông khiển trách ông Gia đã phụ lòng tin tưởng của ông và nói rằng nếu ông không trả lại số tiền nhanh chóng thì sẽ kiện ông ra tòa.

Vào thời điểm đó, hơn 1800 nhân dân tệ là một số tiền khổng lồ. Nếu không chi tiêu một cách tùy tiện, nó sẽ đủ để một người sống hết một đời. Làm thế nào ông Gia có thể chi trả? Ông bật khóc.

Có một vị tên là Phổ Đông, là người nghĩa khí, cũng làm ăn trong lĩnh vực kinh doanh, vận may của anh chưa được tốt lắm, anh vừa đánh mất một hợp đồng có giá trị lớn. Nên anh mua vé phà vào buổi chiều để qua sông trở về nhà.

Vì còn quá sớm để lên tàu, lên anh cũng đến quán trà 16 để uống trà trong khi đợi tàu. Anh vừa nhâm nhi ly trà vừa suy nghĩ về việc mình sẽ làm gì trong tương lai.

Chuyện xảy ra là khi ông Gia vội vã đi thì anh Đông đến. Anh ngồi xuống và phát hiện có một túi da nhỏ trên ghế bên cạnh.

Vẫn chưa có ai đến nhận nó trong một thời gian dài. Anh Đông bối rối, khi anh mở chiếc túi ra, đôi mắt anh bất ngờ tất cả đều là những tờ tiền mới,  phẳng phiu được xếp đầy ắp trong túi.

Anh Đông ngạc nhiên! Đây thực sự là số tiền lớn. Nó không chỉ có thể thay đổi tình trạng nghèo đói hiện tại của anh mà còn có thể cho anh cuộc sống đầy đủ đến hết đời.

Nhưng anh nghĩ lại: Không, tiền có chủ sử hữu riêng, mình không cần số tiền này! Nếu mình lấy số tiền này đi, chủ sở hữu có thể chịu rất nhiều khổ sở, tội lỗi của mình sẽ rất lớn!

Vào thời điểm đó, hầu hết những người đàng hoàng đều biết rằng, nguyên tắc là: “Không thể lấy của cải bất chính”

Anh Đông nghĩ: “Vì mình đã nhặt được số tiền này, mình nên có nghĩa vụ trả lại cho chủ sở hữu ban đầu.”

Khi đến giờ ăn trưa, chỉ có tám chín vị khách trong quán trà. Nhìn vẻ bề ngoài của họ, không ai trong số họ giống như mất tiền.

Cho đến khi đèn đã được thắp lên, màn đêm buông xuống, những người đi uống trà đã về nhà, chỉ còn lại mình anh, người vẫn chú ý đến những người đi qua lại.

Đột nhiên, anh thấy một người đàn ông với nước da nhợt nhạt, lảo đảo đi về phía anh. Người đến là ông Gia và theo sau là hai người khác.

Ngay khi bước vào quán trà, ông Gia chỉ vào bàn trà và nói với hai người: “Đó là nơi tôi đã ngồi”. Cả ba đi thẳng đến bàn trà của anh Đông.

Anh Đông có thể thấy họ là chủ sở hữu, anh mỉm cười và nói với ông Gia: “Ông đã làm mất túi tiền của mình có phải không?”

Ông Gia nhìn anh chằm chằm và gật đầu.

“Tôi đã chờ đợi ông từ lâu rồi.” Anh Đông nói và lấy cái túi da ra cho họ xem.

Ông Gia rùng mình với lòng biết ơn và nói: “Anh thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi! Không có anh, tôi sẽ phải ăn cơm tù!”

Hóa ra khi ông Gia thấy rằng tiền đã mất, ông muốn quay lại và tìm trên các con đường ông đã đi qua. Mặc dù có rất ít hy vọng để phục hồi, nhưng ông chỉ có cách này, đây là hy vọng duy nhất.

Ông chủ của ông sợ ông bỏ trốn, nên ông không được phép ra ngoài, ông đã phải cầu xin ông chủ rất lâu, và nói với ông chủ là cử người theo sát ông.

Sau khi hỏi tên người đã giúp tìm lại được số tiền, ông Gia quyết định cảm ơn anh Đông bằng 1/5 số tiền thưởng một năm của ông. Anh Đông kiên quyết từ chối, đổi thành 1/10 anh Đông vẫn không đồng ý. Sau đó đổi thành 1/100, anh Đông tức giận và từ chối.

Ông Gia không biết làm thế nào để cảm ơn anh Đông, vì vậy ông nói: “Vậy thì tôi mời cậu ăn cơm được không?” Anh Đông vẫn kiên quyết từ chối.

Cuối cùng, ông Gia nói: “Không cảm ơn cậu tôi không an tâm! Tôi sẽ đợi anh tại nhà hàng XX. Khẩn mời ân nhân, chân thành mời anh đến, không gặp không về.” ông Gia nói xong quay người rời đi.

Sáng hôm sau, anh Đông thật sự đến.

Ông Gia một lần nữa cảm ơn anh Đông, Nhưng anh Đông bất ngờ nói: “Nhờ số tiền ông bị mất hôm qua, tôi mới có mặt tại đây.”

Ông Gia bối rối, anh Đông nói tiếp: “Ban đầu tôi định qua sông để trở về quê ngày hôm qua. Tôi đã mua vé vào lúc 1 giờ chiều, vì tôi đang đợi ông đến nhận tiền nên bị trễ chuyến tàu. Hôm qua tôi được biết tin, con thuyền đó đi đến nửa sông thì bị lật thuyền, tất cả 23 người trên thuyền đều chết. Nếu tôi lên thuyền, tôi sẽ không thể đứng ở đây được. Ông đã cứu mạng tôi. Cảm ơn ông.” Nói lời tạm biệt. Hai người rất biết ơn nhau.

Những vị khách xunh quanh đều ngạc nhiên khi nghe câu chuyện, và hướng đến họ để chúc mừng, nói rằng anh Đông đã cứu mạng sống của cả hai người bằng những việc làm tử tế của mình.

Sau khi ông Gia quay lại công ty, ông đã kể lại câu chuyện với ông chủ, ông chủ vô cùng ngạc nhiên và xúc động nói: “Thật khó để tìm một người tốt như vậy.”

Ông chủ đã đến gặp anh Đông. Sau một cuộc trò chuyện dài, ông chủ biết câu chuyện của anh Đông, biết anh đang gặp khó khăn trong việc kinh doanh, ông đã cho anh vay tiền và cứu doanh nghiệp của anh khỏi vòng khốn đốn. Nửa năm sau, anh Đông trở thành con rể của ông chủ, anh tiếp tục điều hành công ty của mình đi lên.

Câu chuyện về việc trả lại tiền và tính tình ngay thẳng, cương trực của anh Đông đã lan truyền nhanh chóng. Sự chính trực và nhân từ của anh đã giành được sự tán dương của mọi người. Các thương nhân lớn và nhỏ đã tìm đến anh Đông để làm ăn với anh. Công việc kinh doanh của anh ngày càng lớn. Với doanh thu hằng trăm triệu nhân dân tệ, anh trở thành một địa chủ giàu có của địa phương.

Thiện có thể sinh thiện, thiện có thể gặp thiện, những người có thiện tâm sẽ được ban phúc.

Khi một người không có gì, lòng tốt và sự chăm chỉ là vốn liếng lớn nhất. Lòng tốt có thể giúp bạn gặp được nhiều người tốt, làm việc chăm chỉ có thể khiến bạn có đồ ăn thức uống cho cả đời.

Thế gian có luật nhân quả, gieo nhân nào thì gặp quả đấy, gieo thiện lương thì gặp thiện lương, gieo ác duyên thì gặp ác duyên. Người tốt và người chăm chỉ chắc chắn sẽ được giúp đỡ, sẽ có hồi báo.

Nguyễn Anh Đức Administrator
Sorry! The Author has not filled his profile.
Game bài đổi thưởng